Các câu hỏi xoay quanh truyện ngắn Một trăm dặm dưới mặt đất
✍️ Câu 1: Hình ảnh “vòm đá hoa cương treo trên đầu” được miêu tả như thế nào và mang ý nghĩa gì?
Vòm đá hoa cương được miêu tả giống như một bầu trời với những đám mây óng ánh đổi màu chuyển động. Hình ảnh này thể hiện trí tưởng tượng phong phú của tác giả, đồng thời tạo nên không gian kỳ ảo, lạ lẫm trong lòng đất.
✍️ Câu 2: Vì sao nhân vật “tôi” lại sửng sốt và kinh hãi khi đứng trước cảnh tượng trong lòng đất?
Nhân vật “tôi” sửng sốt và kinh hãi vì không thể ngờ rằng dưới lòng đất lại tồn tại một không gian rộng lớn, có biển, có ánh sáng và cảnh vật như một thế giới khác. Sự đối lập giữa thực tế và tưởng tượng khiến nhân vật choáng ngợp.
✍️ Câu 3: Qua đoạn trích, anh/chị cảm nhận như thế nào về khả năng quan sát và miêu tả của tác giả?
Tác giả có khả năng quan sát tinh tế và miêu tả sinh động, kết hợp giữa kiến thức khoa học và trí tưởng tượng. Điều này giúp người đọc hình dung rõ ràng không gian kỳ bí dưới lòng đất và cảm nhận được sự hấp dẫn của cuộc phiêu lưu.
✍️ Câu 4: Theo anh/chị, ánh sáng trong lòng đất được tạo ra từ đâu? Tác giả lý giải như thế nào?
Tác giả cho rằng ánh sáng trong lòng đất không phải từ Mặt Trời hay Mặt Trăng mà là ánh sáng điện. Ông lý giải bằng các đặc điểm như khả năng chiếu sáng, khuếch tán, sắc sáng trắng và sự tăng nhiệt độ, cho thấy sự kết hợp giữa khoa học và tưởng tượng.
✍️ Câu 5: Văn bản giúp anh/chị nhận ra điều gì về thể loại truyện khoa học viễn tưởng?
Văn bản cho thấy truyện khoa học viễn tưởng là sự kết hợp giữa kiến thức khoa học và trí tưởng tượng phong phú. Nó mở ra những thế giới mới lạ, kích thích tư duy khám phá và mang đến những trải nghiệm kỳ thú cho người đọc.
ĐỀ ĐỌC HIỂU
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới: Một trăm dặm dưới mặt đất
“Cuộc du hành vào lòng đất” (1864) là cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Giuyn Véc-nơ. Câu chuyện kể về một giáo sư người Đức tên là Li-den-trúc (Lidenbrock) tin rằng từ những miệng núi lửa có con đường đi thẳng xuống trung tâm Trái Đất. Ông cùng đứa cháu Irai A-xen (Axel) và người dẫn đường Han xơ (Hans) đã trải qua những chuyến phiêu lưu như vì. Sau đây là một đoạn trích từ tác phẩm.
MỘT TRĂM DẶM DƯỚI MẶT ĐẤT
[…] Tôi được biết cái ngã “may mắn” đã hất tôi xuống một đường hầm gần như thẳng đứng. Cuộc di chuyển kinh khủng ấy đã ném tôi vào tay giáo sư, bất tỉnh và máu me đầy người.– A-xen này, – Giáo sư nói — bị một tai nạn như vậy mà không ảnh hưởng gì đến tính mạng, chủ cũng thấy lại Nhưng từ nay chúng ta không nên rời nhau kéo có ngày không còn nhìn thấy nhau nữa đầu!
“Chúng ta không nên rời nhau!”. Như vậy cuộc hành trình chưa kết thúc? Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, chú tôi hỏi:
– Sao vậy, A-xen?
– Chúng ta không phải đang ở trên mặt đất sao?
Không! Ồ! Không lẽ cháu bị điên vì cháu thấy ánh sáng Mặt Trời, cháu nghe tiếng gió thổi và cả tiếng sóng vỗ nữa.
-Chú sẽ không giải thích gì hết vì đó là điều không thể giải thích nổi. Nhưng cháu sẽ được nhìn thấy tận mát và tự hiểu là có những điều mà khoa học địa chất chưa khám phá hết .
[…] Trên bãi thoai thoải này, ở cách mép sông một khoảng là chân những rặng núi sừng sững, cao vút, với những cạnh đã như xé toạc bờ biển, đảm ra khơi thánh những mũi đất. Xa xa, khối núi đá kéo dài in hình trên nền chân trời mù sương. Đây quả thật là một đại dương với đường nét bờ biển thất thường hệt như ở những biển trên mặt đất, nhưng vắng vẻ và hoang dã một cách kinh khủng. Sở dĩ tôi có thể phóng tầm mắt ra tít ngoài khơi vì mọi chi tiết trên biển đều được soi tỏ bằng thứ ánh sáng đặc biệt, không phải ánh sáng Mặt Trời với những tia nắng huy hoàng rực rõ, cũng chẳng phải là anh sáng lạnh lẽo, nhợt nhạt và mở ảo của Mặt Trăng. Khả năng chiếu sáng, sự khuếch tán, sắc sáng trắng và khô, sự tăng nhiệt độ,…., tất cả chứng tỏ ánh sáng này thuần tuý do điện mà ra. Vòm đá hoa cương treo trên đầu tôi giống hệt một bầu trời với những đảm mây ông ánh đổi màu chuyển động. Tôi cứ ngỡ dưới một áp suất lớn như vậy của khí quyển, nước không thể bay hơi được, nhưng vì một lí do nào đó, trên cao lại dày đặc những đám mây lớn. […]Trí tưởng tượng của tôi hoàn toàn bất lực trước khoảng rộng bao la ấy! Tôi đứng lặng ngầm tất cả những kì quan này mà tưởng như đang ở một hành tinh nào đó rất xa lạ với con người. Không tài nào tưởng tượng nổi, tôi ngắm nhìn, ngẫm nghĩ, chiêm ngưỡng mà trong lòng thấy sửng sốt và kinh hãi. Điều này cũng dễ hiểu, vì sau bốn mươi bảy ngày bị cầm tù trong một đường hầm chặt hẹp, nay được hít thở cái không khí ẩm và mặn của biển, còn gì vui sướng hơn! […]Câu 1. Nội dung chính của đoạn chữ in nghiêng ở phía trên văn bản Một trăm dặm dưới mặt đất là gì?
- Kể lại những câu chuyện phiêu lưu và thảm hiếm miệng núi lửa
- Miêu tả cảnh một giáo sư người Đức thực hiện cuộc du hành trong lòng đất.
- Giới thiệu khái quát tiểu thuyết Cuộc du hành vào lòng đất của Véc-nơ
- Kể lại cảnh đoàn thám hiểm khám phá những bí mật trong trung tâm Trái Đất
Câu 2. Đoạn trích trên có cuộc đối thoại của những nhân vật nào?
- Nhân vật Nê-mô và giáo sư
- Nhân vật Nê-mô và A-xen
- Nhân vật A-xen và giáo sư
- Thuyền phó và những người thủy thủ
Câu 3. Không gian trong đoạn trích là không gian nào?
- Bãi biển và bầu trời
- Trong lòng chiếc hang khổng lồ
- Trong hang và trên mặt đất
- Bầu trời sao và vòm đá hoa cương
Câu 4. Vì sao biển ngầm trong đoạn trích lại có tên là Lin-đen-brốc?
- Tên biển đã có từ thời xa xưa
- Do người dân địa phương đặt từ lâu
- Lấy tên từ một truyền thuyết về biển cả
- Lấy tên vị giáo sư đã khám phá ra nó
Câu 5. Công dụng của dấu ngoặc kép trong câu “Chúng ta không nên rời nhau!”. là gì?
- Dấu ngoặc kép được dùng để dẫn lời nói trực tiếp của nhân vật hoặc của người nào đó.
- Dấu ngoặc kép được dùng để đánh dấu các từ ngữ có hàm ý mỉa mai.
- Dấu ngoặc kép được dùng để đánh dấu tên của các vở kịch, tác phẩm văn học, tờ báo, tập san… dẫn trong câu văn.
- Dấu ngoặc kép được dùng để đánh dấu các từ ngữ có ý nghĩa đặc biệt.
Câu 6. Câu văn nào thể hiện rõ người viết dựa vào kiến thức khoa học?
- Không tài nào tưởng tượng nổi, tội ngắm nhìn, ngẫm nghĩ, chiêm ngưỡng mà trong lòng thấy sửng sốt và kinh hãi!
- Nhưng cháu sẽ được nhìn thấy tận mắt và tự hiểu là có những điều mà khoa học địa chất chưa khám phá hết!
- Khả năng chiếu sáng, sự khuếch tán, sắc sáng trắng và khô, sự tăng nhiệt độ,…, tất cả chứng tỏ ánh sáng này thuần tuý do điện mà ra.
- Vòm đá hoa cương treo trên đầu tôi giống hệt một bầu trời với những đám mây óng ánh đổi màu chuyển động.
Câu 7. Xác định số từ trong câu “Sau bốn mươi bảy ngày bị cầm tù trong một đường hầm chật hẹp, nay được hít thở cái không khí ẩm và mặn của biển, còn gì vui sướng hơn!”.
- Bốn mươi bảy
- Một
- Bốn mươi bảy, một
- Bốn mươi bảy, một, hẹp
Câu 8. Trí tưởng tượng phong phú của tác giả thể hiện ở việc miêu tả cảnh nào?
- Cảnh vòm đá hoa cương của chiếc hang rộng mênh mông
- Cảnh cậu bé A-xen bị hất xuống một đường hầm thẳng đứng
- Cảnh từng đợt sóng theo nhau xô lên bãi cát vàng mịn.
- Cảnh khối núi đá kéo dài in hình trên nền chân trời mù sương
Câu 9. Nhận xét về cách viết của tác giả trong đoạn trích trên?
Câu 10. Vì sao ở đoạn cuối, nhân vật “tôi” ngắm nhìn, ngẫm nghĩ, chiêm ngưỡng mà trong lòng thấy sửng sốt và kinh hãi?
HƯỚNG DẪN CHẤM
1. C | 2.C | 3.A | 4.D | 5.A | 6.C | 7.C | 8.D |
Câu 9. Nhận xét về cách viết của tác giả trong đoạn trích: Người viết Sử dụng nhiều chi tiết tưởng tượng, nhưng có cơ sở khoa học. Đây là đặc trưng của thể loại truyện khoa học viễn tưởng.
Câu 10.
Ở đoạn cuối đoạn trích nhân vật “tôi” lại “ngắm nhìn, ngẫm nghĩ, chiêm ngưỡng mà trong lòng thấy sửng sốt và kinh hãi!” là bởi nhân vật đã trải qua một sự kiện bất ngờ là lọt vào trong một cái đường hầm gần như thẳng đứng khiến nhân vật tôi bất tỉnh. Cậu còn được tận mắt chứng kiến vòm đá hoa cương ở cửa hang giống như những đám mây óng ánh chuyển màu. Tuy nhiên ở đây ánh sáng không phải ánh mặt trời mà là ánh điện nên “tôi” cảm thấy u sầu và ảm đạm. Trở lại thực tại là nhân vật “tôi” đang bị giam trong một cái hang không ước được diện tích và trước mặt là biển cả. Tất cả những điều đó khiến cho nhân vật “tôi” sửng sốt và kinh hãi.